Niềm Hạnh Phúc Của Tôi
Trong niềm vui mừng Chúa Sống Lại con xin gửi tới quý Cha, quý souer, Hội
Bạn Người Cùi cùng qúy Ân Nhân lời chào thân thiện, lời chúc sức khỏe – bình an
và chúc đại hội thành công tốt đẹp. Nguyện xin Chúa phục Sinh luôn luôn hiện
diện và Chúa Thánh Thần đồng hành cùng Quý Vị trên mọi bước đường.
Kính thưa Quý Vị con là Nữ tu Mến Thánh Giá Vinh, hiện con đang phục vụ
bệnh nhân phong tại trại Quỳnh Lập. Sau khi khấn Trọn con được Bề Trên sai đi
phục vụ bệnh nhân tại Trại Phong. Nhận nhiệm vụ mới con vừa mừng vừa lo,
mừng vì mình được thực hiện ước mơ hoài bảo bấy lâu nay, nhưng lại thấy lo và
không kém phần sợ hãi vì không biết mình có đón nhận họ phục vụ họ như đang
phục vụ Chúa không? có xem bệnh nhân như là hình ảnh Chúa để đến với họ với
cả tấm lòng không? có cùng ăn cùng uống cùng ở với họ được không ? biết bao
câu hỏi bắt đầu lần lượt léo lên trong đầu con làm con có ý định chùn bước. Thế rồi
Chúa Thánh Thần đã đến thức tỉnh con giúp con nhớ lại, trước đây con đã tự
nguyện xin Bề Trên cho con đến trại phong phục vụ bệnh nhân. Hơn nữa trước khi
khấn trọn con đã quyết tâm, sống theo Linh Đạo Giá là tiếp nối cuộc đời lữ thứ hy
sinh của Chúa và làm thay Chúa những việc Ngài còn dở dang. Con đã từng có
máu anh hùng không sợ gian khổ, nào ngờ gian khổ đang gặm nhấm đời con và
biến con thành người ti tiện, con đã tự nói với chính mình. Nếu tôi đến đây tôi sẽ
đạt được hai mục đích ” phục vụ và truyền giáo” sao tôi chưa sẵn sàng. Thế rồi
con hạ quyết tâm xin phép Bề Trên khăn gói lên đường để xem nhân tình thế thái
làm sao. Nhờ lời cầu nguyện mọi người con đã tự tin và can đảm lên đường. Đi
một quảng đường trải dài 90 km rồi mình cũng đến nơi cần phải đến. Đường dẫn
vào Quỳnh Lập đồi núi quanh co hiểm trở, gặp cảnh núi rừng lại làm con mềm
lòng suy nghĩ. Nơi này là đâu, gần tới chưa mà không thấy một bóng người qua
lại, hai bên đường toàn là cây thông, không nhà cửa, không quán nước. Ôi những
người này xấu số thật, số phận đã xui xẻo rồi sao còn phải sống biệt lập như vậy,
có lẽ nhiều người vào đây rồi ở lại cho tới ngày trở về với cát bụi luôn, chứ không
có cơ hội đi ra khỏi rừng thông này nữa. Con đang suy nghĩ mông lung thì ông xe
ôm dừng lại báo con đã tới nơi rồi. Con tự hỏi tới nơi rồi ư? mọi cảnh vật ở đây
thật là yên tĩnh cũng thật lãng mạn, nhìn sang phía đông là biển, phía tây là núi,
bệnh viện là ranh dưới giữa núi và biển.
Xuống xe con vào ngay phòng bệnh thăm các bệnh nhân. Vừa bước vào
buồng bệnh đủ các mùi hôi thối bốc lên từ các chất thái: như thịt bị hoại tử do nằm
lâu, đồng thời do di chứng của bệnh phong, thêm vào đó là mùi hôi của nhà vệ
sinh…lúc đó dạ dày con trào ngược muốn tống các thức ăn ra ngoài nhưng con cố
nén chịu không để mình nôn trước mặt họ. Lúc đó con đã bật khóc, con khóc
không phải vì sợ bệnh, không phải sợ gian khổ nhưng khóc vì con thấy hình ảnh
của Chúa nơi họ đã bị mất mát nhiều phần, họ bị thiệt thòi quá nhiều. Phòng họ
đầy mùi hôi thối là đúng, vì tay chân họ không còn nữa, nếu còn thì cũng khó mà
vệ sinh cá nhân cho mình, bên cạnh đó người thân của họ chẳng ai nhớ đến, họ vừa
bị đau đớn về thể xác lại vừa bị xót xa về tinh thần. Từ đây con bắt đầu làm quen
chuyện trò hỏi thăm về tình hình bệnh tật…, dần dần khứu giác của con cũng bão
hòa mất cảm giác các mùi lạ. Hai bên đã có thiện cảm con chào họ ra về để nhận
phòng ở, ngày hôm sau hai chị em chúng con đến bắt tay vào việc: công việc chủ
yếu của chúng con là: tắm rửa thay quần áo, lau nhà, cắt tóc, đút cơm…làm những
việc này lúc đầu con cũng ngại nhưng con luôn tự nhủ mình đang làm giúp họ là
đang làm cho Chúa. Những lúc như thế con thấy họ đẹp biết nhường nào, họ cũng
một kiếp người cũng là hình ảnh Chúa như mình thế nhưng họ đã phải chịu nhiều
đắng cay, chịu nhiều đau khổ, đau khổ lớn nhất họ phải chịu là: phải xa quê
hương, xa người thân, bố mẹ anh em ruột thịt đã từ bỏ họ, hay nói cách khác họ đã
bị xã hội bị dân làng đuổi đi ở biệt lập một nơi khác. Kể từ đó con đã hiểu họ, đồng
cảm với họ và yêu mến họ hơn, giờ đây ngồi cạnh họ, bồng bế họ, thay quần áo,
tắm rửa… đối với chúng con không thành vấn đề. Con sẵn sàng làm cho họ tất cả
những gì mình có thể, miễn là mình đem lại niềm vui, đem lại nụ cười cho họ.
Phần lớn họ đều mắc bệnh trong thời kỳ chiến tranh, kinh tế nghèo nàn lạc hậu,
cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc thì nói gì đến chuyện thuốc men. Vì vậy khi bị
virut hansen ăn vào đâu là tổn thương tại đó: mắt, mũi, miệng, chân, tay…Sau đây
con xin kể một câu chuyện sau đầy cảm động.
Có hôm vì bận việc nên con và souer Thơm đến trễ bữa ăn, chúng con vừa
bước tới cửa phòng thì bà Hiêng gọi. Souer ơi, nhờ souer xem giùm tôi sao hôm
nay nhà bếp cho ăn thịt gì mà dai thế? tôi nhai mãi mà không nuốt được, lại còn
nghe mùi tanh tanh nữa hình như họ nấu chưa chín hay sao sr ạ. Tôi nói để con
xem nào, tới nơi con thấy bà cụ đang cố gắng nhai trong miệng một miếng bông
gạc, (bông này được băng ở tay do tay mất cảm giác và mắt của bà không còn nữa
nên chẳng thấy gì) miếng băng ấy rơi vào bát cơm mà bà không hay nên đã cho
vào miệng ăn luôn. Nhìn thấy cảnh này chắc ai cũng phải rơi lệ, lúc đó con chỉ biết
nói: cụ ạ, cụ nhả miếng này ra đi rồi đưa cơm đây con đút cho. Thế rồi bà Hiêng
vẫn vui vẻ và tiếp tục ăn ngon lành.
Tuy phải chịu đau khổ, chịu nhiều mất mát và cô đơn nhưng khi gặp chúng
con các cụ luôn nở những nụ cười thật tươi và luôn miệng cảm ơn các ân nhân đã
thương giúp đỡ. Họ nói ” năm sáu năm trở về trước chúng tôi rất khổ, phần thì nhà
nước cấm, phần thì các đoàn từ thiện chưa biết nhưng bây giờ có các đoàn từ thiện
đến chúng tôi cũng đỡ nhiều rồi. Nhờ qua sr mà chúng tôi đã nhận được nhiều món
qùa của những người có lòng hảo tâm nhớ đến chúng tôi, mặc dầu họ chưa hề thấy
tôi, chưa bao giờ gặp tôi nhưng họ vẫn gửi tiền gửi quà cho chúng tôi, tôi thật cảm
động biết bao. Đặc biệt có Hội Bạn Người Cùi mặc dầu đường xa cách trở, thế mà
năm nào họ cũng vượt núi băng rừng về thăm chúng tôi, gửi tiền trợ cấp hàng
tháng, lại còn cho con em học bổng nữa. Nghe nói để có tiền gửi cho chúng tôi các
ân nhân đã phải tiết kiệm trích ra từ đồng tiền lương ít ỏi của họ, tôi thấy họ còn
hơn cả bố mẹ, anh em ruột thịt của tôi nữa. Tôi vào đây 5 năm, 10 năm thậm chí có
người 20,30 năm mà người nhà có ai đoái hoài gì đâu. Nghe vậy tôi chỉ biết cảm
ơn Chúa vì con cái Chúa đang học hỏi bắt chước Chúa âm thầm làm việc thiện,
giúp người khác một cách nhưng không, làm ơn mà không chờ người khác trả ơn.
Những ân nhân ấy chính là chứng nhân, là những cánh tay nối dài lòng thương xót
bao dung của Chúa. Con luôn nhắc nhở các cụ xin Thiên Chúa, xin Thượng Đế trả
công cân xứng cho quý ân nhân của mình.
Thưa quý Cha! Quý souer, Quý vị chắc quý vị cũng đã được gặp hoặc biết ít
nhiều về bệnh nhân phong. Như quý vị đã biết họ là những người đáng được
thương, được quan tâm, những cái đẹp của họ, họ đã nhường lại cho chúng ta hết.
Vậy chúng ta hãy đền đáp ơn họ bằng lời cầu nguyện và bằng những nghĩa cử cao
đẹp của mình.
Con xin đại diện cho bệnh nhân phong gửi tới Quý Hội, Quý Ân Nhân lời
cảm ơn sâu nặng, xin Quý Vị nhận nơi chúng con lòng biết ơn chân thành. Nguyện
xin Thiên Chúa chúc lành và trả công cân xứng cho quý Ân Nhân. Một lần nữa con
kính chúc Quý Vị những lời chúc tốt đẹp nhất.
Kính thư

con: Anna Trần Thị Lài
Đc: Trần Thị Lài
Bệnh viện phong tw Quỳnh Lập
Nghệ An. Việt Nam
mail: annahuonglai@gmail.com
tell: 0942852727